Có thể bạn sẽ thắc mắc tại sao lượng bài viết trên So awkward, Rose giờ đây không còn đều đặn như trước nữa. Thực chất thì điều này đáng mừng hơn đáng buồn, bởi Rose giờ đây đã có vị trí chính thức ở một môi trường hoàn toàn mới – một công ty mà Rose nghĩ là rất đáng để cống hiến và tận tụy vì sứ mệnh và tiềm năng phát triển của sức sáng tạo, cũng như danh tiếng mà nó đã gầy dựng được.
Năm 2020 là thời điểm mà Rose đã rất chật vật về mặt tài chính, khi thu nhập không ổn định từ những công việc freelance lúc có lúc không. Thị trường công việc tự do lúc đấy rất cạnh tranh, đến độ người thuê nhân công có quá nhiều sự lựa chọn để mà không phải đắn đo khi thay người nếu không ưng giá. Trong bối cảnh khó khăn như vậy, Rose vẫn lựa chọn tạo ra trang blog cá nhân này để hình thành nên một mục đích cụ thể cho mình – đó là tự học hỏi, trau dồi và tăng cường vốn sống, kiến thức nền tảng để hỗ trợ cho nhiều khía cạnh khác nhau trong cuộc sống.
Thật may mắn khi nói rằng nếu không vì sự tồn tại, duy trì và phát triển So awkward, Rose thì có lẽ bản thân Rose đã không có được cơ may trúng tuyển vị trí hiện tại.
Vị trí công việc mà Rose đang cố gắng hết sức để thích nghi có rất nhiều thử thách, nhưng qua đó mới giúp Rose nhận ra rằng giá trị mình củng cố trong thời gian dài vừa qua là hữu dụng đến chừng nào. Là một người trẻ, đôi khi Rose nhận ra rằng mình thật sự may mắn khi cuộc sống không có quá nhiều sự ràng buộc, mà còn có sự tự do và được ủng hộ để theo đuổi những gì mình mong cầu trong cuộc sống. Trách nhiệm của người trưởng thành, có lẽ bản thân vẫn chưa thực sự cảm thấu được hết, nhưng có một điều mà bản thân mình chắc chắn nhận diện ra được – đó là mọi sự nỗ lực sẽ đem đều đến một kết quả mà bản thân ta xứng đáng được thừa hưởng.
Rose vẫn mong mỏi rằng mình có thể tiếp tục viết blog, mặc cho những áp lực công việc mới có ảnh hưởng thế nào đi chăng nữa. Quả thật sẽ dễ dàng hơn để viết những bài viết được lược dịch và giám tuyển, chứ chẳng như lúc này, khi Rose vừa ngáp vừa gõ những dòng chữ được nảy sinh trong luồng suy nghĩ vô định. Có những thói quen phải luôn được duy trì đều đặn để khiến nó sản sinh ra giá trị cụ thể, và viết lách là một trong những kỹ năng nền tảng nhất mà bất kỳ ai cũng có thể làm được, nếu như họ cố gắng và hứng thú vì nó.
Rose là người thực tế. Khi nhận công việc mới, bản thân đã có suy nghĩ trong thâm tâm rằng ‘chẳng lẽ đây sẽ là con đường sự nghiệp của mình chăng?’. Tuy câu trả lời rất mơ hồ trong tiềm thức, thì bản thân lại có một luồng suy nghĩ khác nói rằng ‘viết lách mới là sự nghiệp bền vững nhất’, bởi viết lách là tri thức, là sự thể hiện của nội hàm và là một kỹ năng luôn sản sinh ra giá trị về lâu dài. Không có một vị trí chính thức nào có thể khiến Rose thay đổi nhận định này của bản thân. Rose đã mường tượng về một khoảnh khắc lúc về già của bản thân, ngồi bên khung cửa sổ đọc thêm nhiều sách và viết thêm nhiều sách hơn. Những tác phẩm tuổi già của mình không nhất thiết phải được xuất bản hay trình diện, thay vậy, Rose muốn truyền thụ lại những thành quả được tích lũy được trong suốt quá trình trưởng thành cho đến lúc già của mình cho những người trẻ, để họ có thể sống quyết liệt nhưng có sự cân nhắc.
Thói quen viết blog hằng ngày đã khiến Rose cũng nhận ra rằng quỹ thời gian của chúng ta hàng ngày là thật ngắn ngủi. 24 tiếng đồng hồ chỉ chớp mắt là qua ngay, nếu như ta không biết thu xếp và tận dụng thời gian của mình để trở nên năng suất, hợp lý. Cá nhân Rose đã mất tận 4 ngày để hoàn thiện một bài blog đơn giản thế này, bởi bản thân đã chưa thể phân bổ và thu xếp thời gian cho việc viết lách sau cả ngày dài làm việc. Sự mệt mỏi đã khiến trí não Rose trở nên đình trệ vào buổi đêm. Kết quả là mỗi ngày Rose chỉ có thể viết được vài dòng ngắn ngủi trước khi trí não bị xâm chiếm bởi cơn buồn ngủ và từ bỏ ý định thôi thúc rằng ngày hôm nay sẽ phải hoàn thiện bài viết này.
Nhưng qua đây Rose cũng muốn độc giả biết rằng sự trì hoãn này chỉ là trạng thái tạm thời. Một khi đã thích nghi được với tính chất và vai trò của mình trong công việc mới, So awkward, Rose sẽ vẫn tiếp tục đem đến những nội dung có giá trị đối với cá nhân Rose lẫn bạn đọc – giống như là định hướng và mục đích đã được đề ra từ những ngày đầu tiên.
Còn một điều khá thú vị nữa mà Rose tin rằng sẽ khiến cho bạn đọc vui mừng hơn (có lẽ), đó là So awkward, Rose sẽ được phát triển và liên kết cùng với một nền tảng mạng xã hội khác, an toàn hơn, thú vị hơn, hữu ích hơn trong thời gian sắp tới. Thông qua nền tảng này, bạn đọc sẽ được cập nhật những nội dung trên trang blog này một cách thuận tiện và tiện dụng hơn rất nhiều lần. Hãy chờ nhé!
Có thể bạn sẽ thắc mắc tại sao lượng bài viết trên So awkward, Rose giờ đây không còn đều đặn như trước nữa. Thực chất thì điều này đáng mừng hơn đáng buồn, bởi Rose giờ đây đã có vị trí chính thức ở một môi trường hoàn toàn mới – một công ty mà Rose nghĩ là rất đáng để cống hiến và tận tụy vì sứ mệnh và tiềm năng phát triển của sức sáng tạo, cũng như danh tiếng mà nó đã gầy dựng được.
Năm 2020 là thời điểm mà Rose đã rất chật vật về mặt tài chính, khi thu nhập không ổn định từ những công việc freelance lúc có lúc không. Thị trường công việc tự do lúc đấy rất cạnh tranh, đến độ người thuê nhân công có quá nhiều sự lựa chọn để mà không phải đắn đo khi thay người nếu không ưng giá. Trong bối cảnh khó khăn như vậy, Rose vẫn lựa chọn tạo ra trang blog cá nhân này để hình thành nên một mục đích cụ thể cho mình – đó là tự học hỏi, trau dồi và tăng cường vốn sống, kiến thức nền tảng để hỗ trợ cho nhiều khía cạnh khác nhau trong cuộc sống.
Thật may mắn khi nói rằng nếu không vì sự tồn tại, duy trì và phát triển So awkward, Rose thì có lẽ bản thân Rose đã không có được cơ may trúng tuyển vị trí hiện tại.
Vị trí công việc mà Rose đang cố gắng hết sức để thích nghi có rất nhiều thử thách, nhưng qua đó mới giúp Rose nhận ra rằng giá trị mình củng cố trong thời gian dài vừa qua là hữu dụng đến chừng nào. Là một người trẻ, đôi khi Rose nhận ra rằng mình thật sự may mắn khi cuộc sống không có quá nhiều sự ràng buộc, mà còn có sự tự do và được ủng hộ để theo đuổi những gì mình mong cầu trong cuộc sống. Trách nhiệm của người trưởng thành, có lẽ bản thân vẫn chưa thực sự cảm thấu được hết, nhưng có một điều mà bản thân mình chắc chắn nhận diện ra được – đó là mọi sự nỗ lực sẽ đem đều đến một kết quả mà bản thân ta xứng đáng được thừa hưởng.
Rose vẫn mong mỏi rằng mình có thể tiếp tục viết blog, mặc cho những áp lực công việc mới có ảnh hưởng thế nào đi chăng nữa. Quả thật sẽ dễ dàng hơn để viết những bài viết được lược dịch và giám tuyển, chứ chẳng như lúc này, khi Rose vừa ngáp vừa gõ những dòng chữ được nảy sinh trong luồng suy nghĩ vô định. Có những thói quen phải luôn được duy trì đều đặn để khiến nó sản sinh ra giá trị cụ thể, và viết lách là một trong những kỹ năng nền tảng nhất mà bất kỳ ai cũng có thể làm được, nếu như họ cố gắng và hứng thú vì nó.
Rose là người thực tế. Khi nhận công việc mới, bản thân đã có suy nghĩ trong thâm tâm rằng ‘chẳng lẽ đây sẽ là con đường sự nghiệp của mình chăng?’. Tuy câu trả lời rất mơ hồ trong tiềm thức, thì bản thân lại có một luồng suy nghĩ khác nói rằng ‘viết lách mới là sự nghiệp bền vững nhất’, bởi viết lách là tri thức, là sự thể hiện của nội hàm và là một kỹ năng luôn sản sinh ra giá trị về lâu dài. Không có một vị trí chính thức nào có thể khiến Rose thay đổi nhận định này của bản thân. Rose đã mường tượng về một khoảnh khắc lúc về già của bản thân, ngồi bên khung cửa sổ đọc thêm nhiều sách và viết thêm nhiều sách hơn. Những tác phẩm tuổi già của mình không nhất thiết phải được xuất bản hay trình diện, thay vậy, Rose muốn truyền thụ lại những thành quả được tích lũy được trong suốt quá trình trưởng thành cho đến lúc già của mình cho những người trẻ, để họ có thể sống quyết liệt nhưng có sự cân nhắc.
Thói quen viết blog hằng ngày đã khiến Rose cũng nhận ra rằng quỹ thời gian của chúng ta hàng ngày là thật ngắn ngủi. 24 tiếng đồng hồ chỉ chớp mắt là qua ngay, nếu như ta không biết thu xếp và tận dụng thời gian của mình để trở nên năng suất, hợp lý. Cá nhân Rose đã mất tận 4 ngày để hoàn thiện một bài blog đơn giản thế này, bởi bản thân đã chưa thể phân bổ và thu xếp thời gian cho việc viết lách sau cả ngày dài làm việc. Sự mệt mỏi đã khiến trí não Rose trở nên đình trệ vào buổi đêm. Kết quả là mỗi ngày Rose chỉ có thể viết được vài dòng ngắn ngủi trước khi trí não bị xâm chiếm bởi cơn buồn ngủ và từ bỏ ý định thôi thúc rằng ngày hôm nay sẽ phải hoàn thiện bài viết này.
Nhưng qua đây Rose cũng muốn độc giả biết rằng sự trì hoãn này chỉ là trạng thái tạm thời. Một khi đã thích nghi được với tính chất và vai trò của mình trong công việc mới, So awkward, Rose sẽ vẫn tiếp tục đem đến những nội dung có giá trị đối với cá nhân Rose lẫn bạn đọc – giống như là định hướng và mục đích đã được đề ra từ những ngày đầu tiên.
Còn một điều khá thú vị nữa mà Rose tin rằng sẽ khiến cho bạn đọc vui mừng hơn (có lẽ), đó là So awkward, Rose sẽ được phát triển và liên kết cùng với một nền tảng mạng xã hội khác, an toàn hơn, thú vị hơn, hữu ích hơn trong thời gian sắp tới. Thông qua nền tảng này, bạn đọc sẽ được cập nhật những nội dung trên trang blog này một cách thuận tiện và tiện dụng hơn rất nhiều lần. Hãy chờ nhé!
Share this:
Like this: