fbpx
SHORT PROSES

Mùa muỗi

Nó cũng chẳng tự vấn bản thân mình tại sao lại như thế, nhưng nó biết rằng đó là một hành vi thật xuẩn ngốc và thiếu trách nhiệm, với chính nó và với cả gia đình nó. Một đứa sống một mình ở đất Sài Gòn này như nó, liệu sẽ có ai chăm sóc lúc nó ngã bệnh đây?

Sài Gòn có hai mùa là mùa nắng và mùa… muỗi. Mùa nắng thì muỗi chẳng thấy đâu vì đất trời hừng hực nóng, người còn ráo cả nước cả ẩm thì sức mấy mà muỗi sinh đẻ được nhiều. Ấy thế mà đến mùa mưa là thể nào cũng ngập tràn muỗi ở khắp mọi nơi. Từ dưới đất đến tầng cao, chúng bay vo ve mọi ngóc ngách, trốn chui nhủi trong những tấm màn hay quần áo để chực chờ rút máu người, táo tợn vô cùng.

Nếu nó dùng điều hòa trong phòng thì lũ muỗi sẽ chẳng có dịp mà lộng hành đến thế này. Nhưng nó vốn dĩ không thích không gian sống lúc nào cũng lạnh toát vì nó sợ bệnh, nhất là trong cái tiết trời hay mưa gió này. Mà hơn nữa thì dùng điều hòa cũng làm hiệu ứng nhà kính trở nên trầm trọng hơn. Nó nghĩ một mình nó sẽ không dùng điều hòa cũng chẳng thay đổi được mấy, nhưng thôi, nó lo phần của riêng mình là đã tốt lắm rồi.

Nó cáu lắm, khi Sài Gòn vào mùa muỗi. Mỗi ngày chắc lũ muỗi chắc rút của nó cơ man là máu. Bao vết ngứa, sưng trên mình mẩy cứ ngày một nhiều hơn. Lũ muỗi chẳng tha nó một lúc nào, dù là đứng rửa bát, ngồi làm việc, đi ngủ, vệ sinh trong phòng tắm, bất kỳ chỗ nào lũ muỗi cũng đeo bám không tha.

Nó cáu đến mức mỗi lần thấy một con muỗi bay qua là nó chạy ngay đi tìm vợt muỗi trữ điện và phải truy bắt cho bằng được. Mấy cái tiếng tách điện khi nó bắt được một con là thanh âm đầy thỏa mãn và giảm stress tốt nhất mà nó nghe được giữa mùa muỗi.

Cơ thể của nó chỉ nặng có 50kg. Ước tính đến tầm tuổi này thì đã có 56 triệu lít máu được sản sinh trong cơ thể nó, đủ để đổ đầy 22 hồ bơi đạt chuẩn của đại hội thể thao Olympic. Có thể sẽ chẳng đáng kể lắm nếu lũ muỗi hút đi vài gram mỗi ngày, nếu so sánh. Nhưng tai hại nhất vẫn là hành vi rút máu của chúng lại đi kèm với việc truyền nhiễm vi khuẩn vào đường máu của vật chủ, khiến cho đường máu bị nhiễm khuẩn và sinh bệnh.

Nó còn nhớ hồi năm lớp 11, dịch bệnh sốt xuất huyết bùng phát và nó là một trong những nạn nhân của lũ muỗi. Lúc đó nó còn ở dưới Vũng Tàu và xung quanh nhà nó có rất nhiều cây xanh, bụi rậm vì ở gần một công viên công cộng ở khu chung cư nội bộ. Muỗi lúc nào cũng đông như quân Nguyên và khiến bao nhiêu người nhiễm bệnh. Bản thân nó bị đốt nhiều đến mức lượng vi khuẩn bị truyền vào trong máu khiến nó bị nhiễm sốt và phải mất đến tận 3 tuần dài đẵng để điều trị hết bệnh.

Trong lúc bạn bè đi học thì nó phải nằm ở nhà đắp chăn kín mít khi cơ thể nóng sốt đến 40 độ và uống thuốc kháng sinh liều mạnh, với hy vọng sẽ sớm hết bệnh để còn đi học lại bởi nó sợ không ôn kịp lượng kiến thức bị bỏ lỡ. Cũng trong cái đợt bệnh tật đó, nó chẳng nhớ rõ số lần mà ba nó đã phải đi cùng nó đến bệnh viện để rút máu xét nghiệm tiên liệu bệnh sốt huyết.

Mỗi lần xét nghiệm, người ta rút cả một xi lanh thật to chứa đầy máu của nó thông qua động mạch ở bắp tay, chắc gấp cả 50 lần lượng máu mà lũ muỗi rút ra từ cơ thể nó nếu cộng lại. Nó cũng nghĩ rằng người ta rút nhiều máu đến vậy vừa để xét nghiệm cho chuẩn xác, nhưng cũng là để rút bớt lượng máu bị nhiễm trùng trong cơ thể nó ra để tế bào máu mới còn được sản sinh rồi giúp cơ thể nó mau khỏe hơn.

Nó đã nghĩ đến việc mình có thể chết trong quá trình điều trị bệnh lúc đó. Sốt xuất huyết có thể giết chết một người trưởng thành và điều này không phải là hiếm có, nếu như không được trị chữa kịp thời. Nó nghĩ đủ thứ tiêu cực vì điều nó duy nhất làm được là nằm yên một chỗ. Ngay cả việc đi vệ sinh cũng là cả một sự cố sức gắng gượng mà nó đã phải dùng đến tận cùng sức lực có được của bản thân chỉ để đi được một quãng đường hơn chục bước chân. Nó chợt nhận thấy mình đã đánh rơi ký ức của những ngày tháng bệnh tật ngày nào và chủ quan hơn với lũ muỗi vào lúc này.

Nghĩ cũng lạ, vì đến giờ nó vẫn chưa biết được nhóm máu của mình là nhóm máu gì. Đáng lý khi đã trải qua những tháng ngày bệnh tật như thế thì nó sẽ biết cách để trân trọng sức khỏe của mình hơn, nhưng nó lại chủ quan đến mức không thèm đi khám sức khỏe tổng quát hay chí ít là xét nghiệm máu để biết được hiện trạng sức khỏe của bản thân mình. Nó cũng chẳng tự vấn bản thân mình tại sao lại như thế, nhưng nó biết rằng đó là một hành vi thật xuẩn ngốc và thiếu trách nhiệm, với chính nó và với cả gia đình nó. Một đứa sống một mình ở đất Sài Gòn này như nó, liệu sẽ có ai chăm sóc lúc nó ngã bệnh đây?

Nghĩ đến đó là nó lại cầm cái vợt muỗi lên và đi dò dẫm từng góc tối trong nhà. Dù có tốn nhiều thời gian, và lũ muỗi cũng chẳng biết từ đâu lại mò tới thêm hơn, nhưng nó quyết không để bản thân mình lại là một nạn nhân chỉ vì thiếu chủ động trong việc bảo vệ sức khỏe của bản thân nữa. Nó cũng vừa mới đặt mua kem Soffel chống muỗi để cảm thấy an tâm hơn.

Cái mùa muỗi này thật làm nó khốn đốn. Hơn bao giờ hết, nó lại cảm thấy sợ căn bệnh sốt xuất huyết hơn cả dịch bệnh chưa có vắc-xin điều trị đang hoành hành ngoài kia là COVID-19.

error: Content is protected !!
%d bloggers like this: