fbpx
SHORT PROSES

Ngày mai của những ngày mai

Một mai rày trong một ngày mai của những ngày mai, lúc con bé đã cảm thấy hài lòng với những thành tựu mà nó đạt được và muốn thiết lập gia đình của riêng mình; nhất định nó sẽ có những câu chuyện thật đáng để kể và truyền cảm hứng cho thế hệ kế cận của mình, cho dù đó là câu chuyện về sự thất bại hay thành công.

1.

Con bé thơ thẩn nhìn những đám mây lãng đãng trôi bên ngoài khung cửa sổ dịu nắng. Nó nằm yên trên giường, hụt hẫng, nặng trĩu những tâm tư. Tỉnh giấc sáng ngày hôm đó, nó nhận được email thông báo kết quả giám định đơn xin việc của nó từ cách đó 3 tuần trước. Kết quả là nó được thông báo đã rớt đài sau một thời gian chờ đợi. Email phản hồi từ nhà tuyển dụng chỉ vỏn vẹn năm dòng gãy gọn, không cảm xúc.

“Cảm ơn bạn đã kiên nhẫn đợi hồi âm từ bên mình. Sau khi review application của bạn thì team quyết định sẽ không chọn bạn vào vòng tiếp theo.” Dĩ nhiên là còn một dòng chào, một dòng cảm ơn, và một dòng chúc may mắn lần sau nữa.

Nó cảm thấy tức tưởi, ấm ức lắm. Không phải vì nó bị rớt xin việc, mà bởi vì cái người liên hệ với nó qua email sao mà vô cảm và lãnh đạm quá. Strategy & Operation Manager – là chức danh của người liên hệ với nó. Tên của người liên hệ cũng trùng hợp là cùng tên với con bé; càng khiến con bé cảm thấy vô duyên tệ. Sao cùng tên mà chẳng thấy thiện cảm hơn được một tý nào. Rõ là bởi người ta thông báo là con bé rớt, nhưng nó vẫn cảm thấy buồn dữ lắm. Chí ít cũng phải cho nó biết được lý do cụ thể có được không? Khi mà nó đã dành thời gian để thực hiện tới tận 3 bài kiểm tra năng lực và kiên nhẫn chờ đợi tới tận 3 tuần.

Nó nghĩ về kinh nghiệm làm việc trước đây của nó, những nơi đã từng dạy nó những bài học đắt giá về sự nỗ lực để phát triển, thái độ trong một môi trường làm việc của người trưởng thành, tham vọng của một người trẻ cần phải được cân bằng như thế nào. Nó trưởng thành bằng mồ hôi và sự nhẫn nhịn, bằng chính những cùng cực phải trải qua của một đứa học trái ngành, nhưng lại theo đuổi một lĩnh vực khác hẳn. Con bé cảm thấy vui và tích cực về bản thân của mình lắm, bởi nó biết quãng đường trưởng thành của nó diễn tiến theo đúng cái cách mà nó cần phải đi qua, những chông gai, trở ngại, những đắn đo, sai lầm, những vấp ngã, lầm lũi và thất bại.

Tất cả những điều nó trải qua giúp nó cảm thấy tự tin hơn khi nộp đơn vào vị trí tuyển dụng của công ty. Thậm chí một thực tập sinh của nó trước đây cũng đang làm việc tại đó thì cái sự hồ hởi và tích cực càng khiến nó quyết tâm làm những bài kiểm tra thực lực kỹ càng hơn. Ấy vậy mà nó rớt. Ê chề làm sao.

Con bé chẳng biết phải động viên bản thân mình như thế nào nữa. Những kinh nghiệm tích lũy, sự nổi tiếng được bảo chứng trong lĩnh vực này của những công ty cũ bỗng dưng trở nên vô giá trị đến lạ lùng. Nhưng trên hết, sự chối từ này tung một cú đánh trực diện vào cái năng lực của nó. Chẳng thể nào nghĩ khác đi được, rằng năng lực của nó giờ còn tệ hơn cả thực tập sinh của nó trước đây.

Nó tự an ủi bản thân mình, rằng có lẽ đây không phải là thời điểm thích hợp để nó được nhận một công việc như thế này. À mà cũng may, nó thầm nghĩ; nếu nó đậu thì chẳng phải nó cũng phải chạm mặt hằng ngày với cô đồng nghiệp có phần lãnh đạm quá kia sao. Dĩ nhiên là nó chỉ cảm thấy tốt hơn được xíu xiu, trước khi lại bị những suy nghĩ tiêu cực bủa vây xung quanh. Ngày mai của những ngày mai thật mông lung, bảng lảng.

2.

Con bé vừa tỉnh giấc trong một khách sạn khang trang tọa lạc tại “thành phố của những thiên thần” – Los Angeles với view nhìn ra bãi biển Venice xanh mướt mát cho tới tận chân trời; như thể bầu trời và mặt biển không phân định rõ bên nào là bên nào nữa. Một chuyến bay dài hơn 25 tiếng đã khiến nó ngủ một giấc thật say và tỉnh dậy khi hoàng hôn dần buông xuống trên đại lộ trải dài những tòa cao tầng đan xen với những cây cọ với thân mình vươn dài và thật cao. Một cảnh tượng sẽ mãi ghi dấu trong ký ức của nó.

Nó đến được đây sau lời mời tham dự một buổi tuyển lựa cho một cuộc thi tìm kiếm tài năng quốc tế của một công ty có trụ sở ngay tại Los Angeles. Nghĩ về quá trình đó, khi lần đầu tiên nó biết về cuộc thi, con bé chỉ đơn giản là nộp một vài tấm hình, thông tin cá nhân trên trang dự tuyển và kêu gọi đăng ký của công ty sản xuất. Họ đã theo dõi nó suốt một thời gian dài trước khi chính thức chủ động liên hệ tới nó rồi sau đó lựa chọn nó là một ứng viên của cuộc thi năm nay do họ tổ chức.

Con bé mừng rơn nhưng nơm nớp lo sợ khi nhận được kết quả từ công ty. Rõ ràng hành trình này sẽ còn xa xôi và đầy những trở ngại phía trước nhưng nó trân quý cái cơ hội được trao cho này lắm. Nó không dám nghĩ rằng sẽ có ngày mình thật sự được đặt chân và theo đuổi “giấc mơ Mỹ” như những gì nó đã từng mộng tưởng. Thực tại khiến nó cảm thấy bị choáng ngợp và xúc động vô cùng. Tất cả mọi thứ mở ra khi mà nó cảm thấy không quá kỳ vọng vào cơ hội đó nhất.

Chỉ cách đó 6 tháng trước, nó còn ngờ hoặc về năng lực của bản thân, vậy mà giờ đây nó đã là đại diện cho quốc gia để tham gia một cuộc thi tài năng quy mô quốc tế. Rõ ràng được tiếp nhận cơ hội này hoàn toàn là nhờ vận may của nó. Nó chỉ dám nghĩ thế, bởi nếu nó nghĩ rằng nó thật sự tài năng và năng lực vượt trội, nó sẽ hụt hẫng dữ lắm nếu kết quả tại cuộc thi không được như nó kỳ vọng.

Cuộc thi vẫn đang trong tiến trình diễn ra nên nó sẽ còn ở tại thành phố có sự tại diện hoành tráng của cái biển hiệu Hollywood kỳ vĩ tút trên đỉnh Mount Lee trong khoảng 3 tuần nữa. Nó muốn sẽ được leo lên ngọn núi đó và tận hưởng bầu không khí của nước Mỹ rồi chụp ảnh lưu niệm với tấm biển hiệu biểu tượng cao hơn 100m đó của kinh đô điện ảnh Hollywood; cũng như được đi dọc theo Venice Beach trứ danh và tìm hiểu thêm hơn về nền văn hóa của giới trẻ địa phương. Sự phấn khích, trí tò mò và ham thú trải nghiệm của con bé khiến nó cảm thấy có lỗi lắm khi vẫn phải ép mình tập trung vào cuộc thi để có được kết quả tốt nhất phía trước.

Cuộc sống là vậy, mải tiếp diễn và con bé chẳng buồn nghĩ về những thất bại của mình nữa. Nó cứ vững tâm và tiến bước, dù có bao chông chênh, gập ghềnh những khó khăn ngoài mong đợi của thiên định, của người đời cứ thay phiên nhau thử thách nó. Con bé hiểu rằng sẽ chẳng mãi luôn thành công và cũng sẽ mãi thất bại. Chiến thắng sẽ chẳng thể nào vinh dự và tuyệt đỉnh bằng khi đã nếm trải bao đắng cay của một kẻ chiến bại. Nhưng dù tương lai có thế nào đi nữa, nó sẽ chỉ mãi là một hạt cát trong vũ trụ này, cố gắng để đi tìm lời giải đáp cho ý nghĩa của cuộc sống mà nó được trao cho.

Con bé tự nhủ với bản thân sẽ luôn khiêm nhường, nhẫn nại, bình tâm để tích lũy được những gì quý giá nhất trong cuộc sống. Mai rày trong một ngày mai của những ngày mai, lúc con bé đã cảm thấy hài lòng với những thành tựu mà nó đạt được và muốn thiết lập gia đình của riêng mình; nhất định nó sẽ có những câu chuyện thật đáng để kể và truyền cảm hứng cho thế hệ kế cận của mình, cho dù đó là câu chuyện về sự thất bại hay thành công. Những đứa con của nó sẽ là những đứa trẻ may mắn vì có nó là người dẫn dắt và dưỡng nuôi.

Nhất định là như vậy.

error: Content is protected !!
%d bloggers like this: