Mọi người nghĩ thử coi mình có phải là người lớn vô duyên tệ không?
Câu chuyện là thế này, giai đoạn mình làm biên tập viên của ELLE có tiếp nhận một em thực tập sinh cho mảng nội dung số của toàn soạn. Bé tên Vy, xinh xắn với gương mặt tròn và hai má căng đầy, mái tóc nhuộm sáng màu, với các lọn tóc dài xoăn nhẹ như sợi mỳ. Vy rất nữ tính, giọng nói nhỏ nhẹ, ngọt ngào, rất phù hợp với khuôn diện và dáng vóc thấp bé của em. Mình nghĩ Vy xinh, thông minh, hoạt bát, lại còn năng nổ. Mình cũng tin rằng cô bé này sau khi tốt nghiệp sẽ có nhiều cơ hội mở rộng cửa để em có thể tiến xa hơn trong sự nghiệp bằng vốn kiến thức và kỹ năng tích lũy.
Mình vẫn giữ liên hệ với Vy trên facebook cá nhân (giờ thì mình không còn sử dụng facebook nữa). Sau khi Vy hoàn thành khóa thực tập tại ELLE thì mình còn làm việc chung với em trong một dự án sau đó nữa. Lúc đó em cũng vừa có người yêu mới và vẫn xinh xắn, hoạt bát như ngày trước. Người yêu khá cưng chiều em; làm gì cũng ở bên cạnh, trợ hỗ em ấy rất nhiều.
Lần gặp gần đây nhất là dịp lễ Giáng Sinh năm ngoái khi mình tổ chức một sự kiện cho một công ty, mình có mời Vy đến tham dự vì đúng lúc đó cũng có việc để liên hệ với em. Sự kiện mời bạn bè và khách của công ty nên mình sẵn tiện mời luôn cả người yêu của em đến tham dự cùng cho em đỡ ngại ngùng.
Gặp lại Vy chỉ sau một quãng thời gian không quá dài. Mình mắt tròn mắt dẹt nhận không ra em vì em tăng gần như gấp đôi số cân nặng. Vẫn là gương mặt tròn với hai má căng đầy cùng mái tóc xoăn nhẹ, nhưng giờ đây khi đứng bên cạnh người yêu Vy, cả hai chẳng kém cạnh gì nhau về thân hình có phần dư mỡ thừa ký.
Đây là lúc mình cảm thấy vô duyên tệ, bởi thời đại bây giờ mà còn thành kiến về vẻ ngoài của người khác, hay còn gọi là body-shaming thì đúng là chệch nhịp với thời đại. Body-shaming có bao giờ được chấp thuận và ủng hộ bởi lớp người trẻ cấp tiến nữa đâu? Giờ mà còn chê trách về chế độ sống và ngoại hình của người khác thì đó là một thói vô duyên tệ chỉ còn được thấy ở thế hệ ông bà, cha mẹ thôi mà?
Mình chia sẻ thẳng với Vy về sự quan ngại của mình về số cân nặng hiện tại của em trước khi cả hai bạn trẻ chuẩn bị ra về. Thật ra mình cũng tin là Vy đọc được điều đó qua ánh mắt mình nhìn cả hai trong khi đối thoại. Sự thay đổi lớn này của em khiến mình cảm thấy awkward vô cùng, và điều đó cũng không đỗi nào giấu được. Vy cũng mấy lần nói về cân nặng của em và bạn trai, theo kiểu như là dạo này em hơi lên kg, hai đứa tụi em hay ăn khuya…, cũng như nhiều lần đưa cái túi xách đeo chéo vai của em lên phía đằng trước và khư khư giữa hai tay cầm vào cái dây đeo mỏng manh ấy, như thể em đang muốn che đậy bớt thân hình trước ánh nhìn săm soi của mình vậy.
Dù Vy rất lịch sự và cười dễ mến, nhưng mình vẫn không hiểu phép mà rút lại những lời thiếu tế nhị đó. Thay vào đó mình còn đưa về lời khuyên về sức khỏe và những vấn đề em sẽ gặp phải nếu tăng cân vô độ. Người bạn trai bên cạnh em cũng cười xòa về vấn đề cân nặng của cả hai. Điều đó khiến mình cảm thấy rằng đây có vẻ như không phải là lần đầu cả hai phải đối diện với những lời nhận định và chia sẻ kiểu thế này. À, thì ra cũng còn những người lớn vô duyên tệ như mình sao?
Mình cũng hiểu rõ rằng sự thân tình giữa mình với Vy chưa đến mức quá độ, nên những lời chia sẻ của mình sẽ không có đủ sức nặng để thuyết phục được em và bạn trai em. Nỗ lực của mình, bởi vì thế mà cũng chưng hửng. Mình không cố gắng để nói về vấn đề thừa cân nữa. Mặc cảm về sự vô duyên của mình lúc đó đã kịp thời chặn họng mình lại, không để lọt ra ngoài bất kỳ một lời nói thiếu sự chỉnh đốn và gây khó chịu đến chính những vị khách mình mời đến.
Đến lúc chia tay, Vy vẫn tươi cười và rạng rỡ vô cùng bên cạnh bạn trai. Mình nghĩ mãi về cái sự vô duyên tệ của mình. Ánh mắt của em ấy ánh lên niềm vui với thực tại, và sự hiện diện của em tại sự kiện do mình tổ chức để ủng hộ mình, đó mới là điều mình cần trân quý. Những điều nhỏ nhoi ấy vô tình bị bỏ qua, chỉ bởi vì mình quá thực tế chăng? Sự quan ngại của mình rõ ràng không quá khiến Vy cảm thấy tệ về bản thân em, nhưng liệu em ấy có thể nhìn thấy sự quan tâm chân thành của mình và bỏ qua cái cách hành xử của người lớn vô duyên tệ như mình được không?
Câu chuyện xảy ra cũng khá lâu, hôm nay mình chợt nghĩ lại và cảm thấy muốn chia sẻ. Dù trưởng thành hơn, mình vẫn luôn cảm thấy phân vân giữa việc nên đưa ra quan điểm cá nhân hay học cách để giữ im lặng trong những tình huống thế này. Dù là khôn ngoan hay chân thành, mọi sự lựa chọn đều sẽ có những chủ đích lẫn kết quả của riêng nó.
Làm người lớn có bao giờ là dễ dàng?
Like this:
Like Loading...
Mọi người nghĩ thử coi mình có phải là người lớn vô duyên tệ không?
Câu chuyện là thế này, giai đoạn mình làm biên tập viên của ELLE có tiếp nhận một em thực tập sinh cho mảng nội dung số của toàn soạn. Bé tên Vy, xinh xắn với gương mặt tròn và hai má căng đầy, mái tóc nhuộm sáng màu, với các lọn tóc dài xoăn nhẹ như sợi mỳ. Vy rất nữ tính, giọng nói nhỏ nhẹ, ngọt ngào, rất phù hợp với khuôn diện và dáng vóc thấp bé của em. Mình nghĩ Vy xinh, thông minh, hoạt bát, lại còn năng nổ. Mình cũng tin rằng cô bé này sau khi tốt nghiệp sẽ có nhiều cơ hội mở rộng cửa để em có thể tiến xa hơn trong sự nghiệp bằng vốn kiến thức và kỹ năng tích lũy.
Mình vẫn giữ liên hệ với Vy trên facebook cá nhân (giờ thì mình không còn sử dụng facebook nữa). Sau khi Vy hoàn thành khóa thực tập tại ELLE thì mình còn làm việc chung với em trong một dự án sau đó nữa. Lúc đó em cũng vừa có người yêu mới và vẫn xinh xắn, hoạt bát như ngày trước. Người yêu khá cưng chiều em; làm gì cũng ở bên cạnh, trợ hỗ em ấy rất nhiều.
Lần gặp gần đây nhất là dịp lễ Giáng Sinh năm ngoái khi mình tổ chức một sự kiện cho một công ty, mình có mời Vy đến tham dự vì đúng lúc đó cũng có việc để liên hệ với em. Sự kiện mời bạn bè và khách của công ty nên mình sẵn tiện mời luôn cả người yêu của em đến tham dự cùng cho em đỡ ngại ngùng.
Gặp lại Vy chỉ sau một quãng thời gian không quá dài. Mình mắt tròn mắt dẹt nhận không ra em vì em tăng gần như gấp đôi số cân nặng. Vẫn là gương mặt tròn với hai má căng đầy cùng mái tóc xoăn nhẹ, nhưng giờ đây khi đứng bên cạnh người yêu Vy, cả hai chẳng kém cạnh gì nhau về thân hình có phần dư mỡ thừa ký.
Đây là lúc mình cảm thấy vô duyên tệ, bởi thời đại bây giờ mà còn thành kiến về vẻ ngoài của người khác, hay còn gọi là body-shaming thì đúng là chệch nhịp với thời đại. Body-shaming có bao giờ được chấp thuận và ủng hộ bởi lớp người trẻ cấp tiến nữa đâu? Giờ mà còn chê trách về chế độ sống và ngoại hình của người khác thì đó là một thói vô duyên tệ chỉ còn được thấy ở thế hệ ông bà, cha mẹ thôi mà?
Mình chia sẻ thẳng với Vy về sự quan ngại của mình về số cân nặng hiện tại của em trước khi cả hai bạn trẻ chuẩn bị ra về. Thật ra mình cũng tin là Vy đọc được điều đó qua ánh mắt mình nhìn cả hai trong khi đối thoại. Sự thay đổi lớn này của em khiến mình cảm thấy awkward vô cùng, và điều đó cũng không đỗi nào giấu được. Vy cũng mấy lần nói về cân nặng của em và bạn trai, theo kiểu như là dạo này em hơi lên kg, hai đứa tụi em hay ăn khuya…, cũng như nhiều lần đưa cái túi xách đeo chéo vai của em lên phía đằng trước và khư khư giữa hai tay cầm vào cái dây đeo mỏng manh ấy, như thể em đang muốn che đậy bớt thân hình trước ánh nhìn săm soi của mình vậy.
Dù Vy rất lịch sự và cười dễ mến, nhưng mình vẫn không hiểu phép mà rút lại những lời thiếu tế nhị đó. Thay vào đó mình còn đưa về lời khuyên về sức khỏe và những vấn đề em sẽ gặp phải nếu tăng cân vô độ. Người bạn trai bên cạnh em cũng cười xòa về vấn đề cân nặng của cả hai. Điều đó khiến mình cảm thấy rằng đây có vẻ như không phải là lần đầu cả hai phải đối diện với những lời nhận định và chia sẻ kiểu thế này. À, thì ra cũng còn những người lớn vô duyên tệ như mình sao?
Mình cũng hiểu rõ rằng sự thân tình giữa mình với Vy chưa đến mức quá độ, nên những lời chia sẻ của mình sẽ không có đủ sức nặng để thuyết phục được em và bạn trai em. Nỗ lực của mình, bởi vì thế mà cũng chưng hửng. Mình không cố gắng để nói về vấn đề thừa cân nữa. Mặc cảm về sự vô duyên của mình lúc đó đã kịp thời chặn họng mình lại, không để lọt ra ngoài bất kỳ một lời nói thiếu sự chỉnh đốn và gây khó chịu đến chính những vị khách mình mời đến.
Đến lúc chia tay, Vy vẫn tươi cười và rạng rỡ vô cùng bên cạnh bạn trai. Mình nghĩ mãi về cái sự vô duyên tệ của mình. Ánh mắt của em ấy ánh lên niềm vui với thực tại, và sự hiện diện của em tại sự kiện do mình tổ chức để ủng hộ mình, đó mới là điều mình cần trân quý. Những điều nhỏ nhoi ấy vô tình bị bỏ qua, chỉ bởi vì mình quá thực tế chăng? Sự quan ngại của mình rõ ràng không quá khiến Vy cảm thấy tệ về bản thân em, nhưng liệu em ấy có thể nhìn thấy sự quan tâm chân thành của mình và bỏ qua cái cách hành xử của người lớn vô duyên tệ như mình được không?
Câu chuyện xảy ra cũng khá lâu, hôm nay mình chợt nghĩ lại và cảm thấy muốn chia sẻ. Dù trưởng thành hơn, mình vẫn luôn cảm thấy phân vân giữa việc nên đưa ra quan điểm cá nhân hay học cách để giữ im lặng trong những tình huống thế này. Dù là khôn ngoan hay chân thành, mọi sự lựa chọn đều sẽ có những chủ đích lẫn kết quả của riêng nó.
Làm người lớn có bao giờ là dễ dàng?
Share this:
Like this: