fbpx
Diary

Niềm vui và sự cách li bởi đại dịch Covid-19

Hóa ra niềm vui nhỏ nhoi trong cuộc sống của chúng ta không quá khó để có được, dù là bất chợt hay tự mình tạo ra.

* hình minh họa của nghệ sĩ Yaoyao Ma Van As. Xem thêm tại đây

Chẳng ai trong chúng ta có thể biết trước được ngày mai sẽ có gì xảy đến. Học cách tận hưởng và nhìn thấy những gì đơn giản hàng ngày nhưng khiến chúng ta vui là điều cần thiết.

Cái Tết Canh Tí vừa kết thúc, là lúc mà dịch bệnh Covid-19 bùng phát. Trung Quốc thất bại trong việc ngăn chặn dịch bệnh này lây lan ra khỏi ngoài phạm vi lãnh thổ của mình. Giờ đây căn bệnh này đã lây lan ở khắp mọi nơi và đe dọa đến tính mạng của hàng triệu người.

Kinh tế của tất cả các quốc gia đều bị ảnh hưởng. Nặng nề nhất vẫn là ngành dịch vụ, du lịch và các doanh nghiệp vẫn luôn tìm nguồn cung ứng nguyên liệu và hàng hóa từ thị trường Trung Quốc. Những doanh nghiệp mua bán các mặt hàng sản phẩm không giúp ích được gì cho nhu cầu phòng chống dịch bệnh hay nhu cầu ăn uống, đều bị ảnh hưởng ít nhiều. Những người quyết định nghỉ việc để tìm kiếm công việc hay cơ hội mới sau Tết, chắc hẳn cũng đang chật vật đôi chút để ổn định.

Mình là một trong số đó. Mình vẫn đang cố gắng để tìm kiếm những cơ hội mới sau quá trình nghỉ Tết đầy nôn nao. Mình là tuýp người ham công việc, nên quãng thời gian tìm kiếm một công việc thích hợp với mình như thế này thật khó khăn. Nhất là khi mọi thứ bị trì hoãn vì quãng thời gian bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh như thế này. Nhưng trong nguy có cơ mà phải không. Cơ hội này để mình dành nhiều thời gian cho việc đọc và tập trung xây dựng nội dung cho So awkward, Rose.

Mình mới chợt nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân trong cơn dịch bệnh thế này. Khi lựa chọn ở yên trong nhà để tiết kiệm chi tiêu cũng như bảo vệ sức khỏe thì mình nhận ra một điều. Hóa ra niềm vui nhỏ nhoi trong cuộc sống của chúng ta không quá khó để có được, dù là bất chợt hay tự mình tạo ra.

Vui khi phát hiện đặt đồ ăn trên ứng dụng điện thoại và phát hiện trong túi còn các đồng bạc chẵn, thiếu chỉ 1 nghìn đồng. Lục tung toét hết trong ví và túi cũng chẳng còn một đồng bạc cắc nào. Chỉ 1 nghìn đồng thôi, như bình thường là mình chẳng màng kêu người ta thối lại. Vậy mà vui lắm, khi lục lọi trong mấy cái túi quần jeans hay mặc được xếp đống trong tủ lại tìm ra được 1 tờ 2 nghìn đồng bỏ sót không lấy ra. Vậy là không thiếu tiền trả cho người giao hàng. Còn cho luôn 1 nghìn.

Vui khi biết rằng bản thân mình có thể tiết kiệm chi phí hao tốn thế nào trong 1 tuần. Và đây là điều quan trọng. Bởi mình thật sự cần tiết kiệm cho bản thân trong tương lai. Những năm qua mình chi tiêu quá mức để đầu tư vào những thứ, mà đến giờ khi nghĩ lại, cảm thấy không thật sự đáng với công sức lao động mình bỏ ra. Mình mừng là mình kịp nhận ra điều này trước khi chạm đến ngưỡng 30.

Vui vì mình vẫn lạc quan và tích cực. Mình dành thời gian để khai triển những ý tưởng cho dự án cá nhân lớn nhất từ trước tới nay mà mình muốn thực hiện trong vòng vài tháng tới. Mình muốn dự án đầy tham vọng này sẽ thu được những thành quả nhất định. Mình không chắc nó sẽ được thành hình như thế nào. Nhưng mình tuyệt nhiên biết rằng mình không muốn để lãng phí bất kỳ một sự đầu tư nào từ trước đến giờ. Phải biết cách để đãi cát ra vàng, chứ không phải là ngược lại. Mọi cơ hội nếu không may mắn được trao cho, thì phải biết tự tạo ra cơ hội.

Vui vì dạo này trộm vía, biết cách chăm sóc da nên bản thân tự nhận thấy có những tiến triển tốt. Mong là mình đã thực sự tìm ra được cách chăm sóc không bị lên mụn. Ở tuổi 27, mình đã quá tốn kém trong việc thử nghiệm làm sao để chăm sóc một làn da dầu dễ bị mụn rồi. Mình sẽ tiếp tục theo dõi thêm một thời gian nữa. Khi nào da mình thật sự đẹp và khỏe mạnh, chắc chắn bạn đọc của blog sẽ được hưởng một bài viết chi tiết về cách chăm sóc da dầu của mình.

Vui vì có thời gian để chiêm nghiệm được nhiều bộ phim hay, với thông điệp giúp mình cảm thấy lạc quan và tích cực. Hôm qua xem lại bộ phim “Something borrowed”. Phim tình cảm nhẹ nhàng và tâm lý. Không quá xuất sắc đến mức khiến mình phải viết review. Nhưng nội dung và thông điệp của nó giúp mình liên tưởng đến câu chuyện của chính bản thân. Mình đã khóc, và rồi mình thấy vui.

Và vui vì mình có thể hoàn thành được một bài viết. Viết lách không khó, nhưng mình dễ bị sao nhãng bởi trong đầu mình có quá nhiều luồng suy nghĩ đan xen. Vẫn luôn là như thế.

À, hôm nay mình swipe Tinder và vô tình đọc được một câu dẫn khá hay trên hồ sơ của một người:

“Đàn bà cô đơn vì ưu tú. Đàn ông ưu tú vì cô đơn”.

error: Content is protected !!
%d bloggers like this: